Thứ Năm, 9 tháng 6, 2011

Những người "làm bạn" với gái mại dâm

Họ có thể là những người đã từng vấp ngã trong cuộc sống, những người đã từng sai lầm và từng đau đớn và ân hận vì những sai lầm của mình. Họ cũng có thể là những người không may gặp phải những bất hạnh do cuộc sống khắc nghiệt. Nhưng họ đã có mặt trong câu chuyện của tôi.

Trong quá trình tôi đi gặp những nữ thành viên của các hội đồng đẳng các tỉnh, tôi đã gặp các chị và nghe các chị kể chuyện về công việc không giống ai của mình. Cứ vài ngày một lần, các chị đi tiếp xúc với gái mại dâm, gặp gỡ động viên họ dùng bao cao su khi tiếp khách, tránh cho họ nguy cơ lây nhiễm qua đường tình dục.
Trở thành những người được gái mại dâm tin tưởng nhất, các chị bỗng dưng trở thành "chuyên gia" tư vấn, thành những nhà tâm lý bất đắc dĩ, bởi lẽ hiển nhiên, các chị là người duy nhất mà gái mại dâm có thể tin tưởng và tâm sự về cuộc đời mình.
Trong những câu chuyện của những người "làm bạn" với những cô gái mại dâm, các chị đã kể cho tôi những câu chuyện ứa nước mắt về số phận bất hạnh, bi thảm của nhiều người phụ nữ kiếm tiền bằng thân xác của chính mình.
Ước mơ của một nữ đồng đẳng viên bị nhiễm HIV
Từ rất lâu rồi, Hà Tĩnh đã "nổi tiếng" với hoạt động mại dâm ồ ạt dọc quốc lộ 1A, đặc biệt là ở thị trấn Voi. Nếu bạn đi qua quốc lộ 1A ở đoạn này, bạn sẽ nhận thấy một cảnh tượng kỳ lạ. Những cô gái đứng ở hai bên đường vẫy vẫy để mời khách vào. Nhiều người không biết tưởng các cô chỉ mời vào ăn cơm trong quán. Nhưng cánh xe tải nhẵn mặt trên tuyến đường Bắc - Nam thì biết họ chính là những cô gái ăn sương, sẵn sàng phục vụ bất cứ người đàn ông nào, chỉ cần được trả một mức giá phải chăng.
Suốt một dọc đường dài ở thị trấn Voi la liệt những quán ăn Bắc - Nam mọc lên như nấm sau mưa, và hầu như quán nào cũng chứa vài gái mại dâm. Những quán cơm Bắc - Nam ở đây là địa chỉ quen thuộc của những lái xe tải đường dài, nơi họ dừng lại để ăn cơm, để tắm rửa, để giải quyết nhu cầu sinh lý bức bách vì thường xuyên phải sống xa gia đình. Chính vì thế, hoạt động mại dâm ở thị trấn Voi đã trở thành "truyền thống".
Đây là nơi nhiều năm qua đã được mặc định là nơi luôn có rất nhiều "gái" để phục vụ các đối tượng khách bình dân. Hoạt động mua bán mại dâm ở đây lộ liễu đến nỗi, ban đêm các cô gái thậm chí có thể ăn mặc cực kỳ mát mẻ, ra giữa đường dùng đèn pin để vẫy các lái xe tải đường dài dừng lại nghỉ. 
 Nhung nguoi lam ban voi gai mai dam P1
"Nổi tiếng" với hoạt động kinh doanh mại dâm rầm rộ, các quán cơm ở thị trấn Voi đã nhiều năm là mục tiêu truy quét của công an Hà Tĩnh. Nhưng mỗi lần Công an đến truy bắt, chủ quán lại cho các cô tiếp viên của mình chạy trốn vào khu rừng ngay cạnh đó. Những lần may mắn bắt được, chủ quán mại dâm bị đi tù, quán bị dẹp thì bỗng dưng chỉ vài ngày sau, lại có quán mới mọc lên.
Ở thị trấn Voi, việc kinh doanh mại dâm đã là "cha truyền con nối". Vợ kinh doanh, bị bỏ tù thì chồng tiếp tục đứng ra nhận việc kinh doanh. Bố mẹ đi tù, thì con cái lại đứng ra cai quản công việc. Thậm chí nếu gia đình, bố mẹ, con cái đều vào vòng lao lý cả thì anh chị em, họ hàng lại giúp duy trì hoạt động của "động" mại dâm. Chính vì thế, dù đã nhiều năm tìm cách tấn công vào các hang ổ mại dâm ở đây, Công an Hà Tĩnh vẫn phải đau đầu với việc các "động" mại dâm cứ mọc lên ngày một nhiều hơn, hoạt động ngày một lộ liễu hơn.
Một chủ quán ở đây đã tâm sự với tôi rằng, ở đây, nếu không có dịch vụ "chiều chuộng" khách, thì lái xe tải không bao giờ dừng lại ăn cơm ở quán. Vì muốn tồn tại, vì muốn duy trì hoạt động và vì tham mức lợi nhuận cao mà những chủ quán mại dâm ở thị trấn Voi đã bất chấp nguy cơ tù tội để kiếm tiền trên thân xác những cô gái trẻ.
Là địa bàn trọng điểm, phức tạp về tình hình buôn bán mại dâm, chính vì thế, thị trấn Voi vẫn là điểm đến thường xuyên của những nữ đồng đẳng viên trong nhóm đồng đẳng của tỉnh Hà Tĩnh. Nhiệm vụ của các chị là tiếp xúc với gái mại dâm và các chủ quán mại dâm ở đây, tạo mối quan hệ tốt đẹp với họ, tạo cho họ sự tin cậy với mình, rồi bắt đầu thực hiện nhiệm vụ tuyên truyền, vận động họ tích cực sử dụng quan hệ tình dục an toàn.
Chủ quán những ngày đầu còn có thể xua đuổi, đề phòng. Nhưng sau thấy các chị đến với mục đích tuyên truyền, chứ không phải người của Công an gài vào "bẫy" mình thì họ đã thay đổi thái độ. Mỗi lần đến, những nữ đồng đẳng viên đều nhận được những nụ cười đon đả của những chủ quán này. Dần dần, với công việc như thế, các chị trở thành người nhà của các cô gái bán hoa ở đây lúc nào không hay, là những người duy nhất mà những cô gái lầm lỡ này có thể tin tưởng gửi gắm tâm sự và kể chuyện cuộc đời mình.
Vì số phận của những nữ đồng đẳng viên mỗi người mỗi cảnh và có nhiều điều tế nhị không thể nói ra, nên trong phạm vi bài viết này, tôi chỉ viết tắt tên họ. Chị M. - một nữ đồng đẳng viên trong nhóm cho tôi biết, chị làm công việc này từ những ngày đầu nhóm mới thành lập, như một cách để giảm bớt những nỗi đau mà căn bệnh thế kỷ có thể mang lại cho những người phụ nữ.
Chồng chị trước kia cũng là lái xe tải đường dài. Chị yêu và lấy chồng chẳng được bao lâu thì phát hiện ra chồng mình đã nhiễm căn bệnh thế kỷ giai đoạn cuối. Bị lây bệnh từ chồng, những ngày đầu chị khủng hoảng và suy sụp vô cùng, nhất là sau cái chết đau đớn của chồng. Mặc cảm với xã hội, với bà con lối xóm, với chính gia đình mình, nên suốt thời gian sau đó, chị sống ủ dột như một cái bóng.
Nhưng từ khi tham gia nhóm đồng đẳng, được chia sẻ với những người đồng cảnh ngộ và đầy cảm thông với mình, chị đã bắt đầu lấy lại niềm tin vào số phận. Giờ đây, chị lại là một người phụ nữ hồn nhiên, vui tươi như ngày nào, lại tràn ngập tình yêu với cuộc sống và trở thành một trong những thành viên tích cực nhất của nhóm đồng đẳng.

Trợ cấp cho mỗi thành viên trong nhóm mỗi tháng chỉ được chưa đầy 1 triệu đồng, nhưng đều đặn vài ngày một lần, chị lại bắt xe buýt xuống thị trấn Voi, vào từng quán mại dâm, vừa tạo mối quan hệ thân mật với họ, vừa phát bao cao su cho các cô gái bán hoa ở đây, tuyên truyền cho họ ý thức phòng chống lây lan căn bệnh HIV - AIDS.
Chị tâm sự: "Tôi làm công việc này không phải vì tiền, mà vì muốn sẽ không còn gia đình nào rơi vào cảnh ngang trái như gia đình tôi, không còn người đàn ông nào vì chơi bời phóng túng để rồi ân hận cả cuộc đời. Tôi cũng hi vọng rằng nỗ lực của mình sẽ đóng góp một phần nào đó giúp các cô gái bán hoa còn có cơ hội làm lại cuộc đời, bởi có một ngày nào đó họ có thể sẽ thức tỉnh, thấy ân hận về những gì mình đã làm và đang làm và khao khát hoàn lương, từ bỏ cái nghề bị xã hội lên án này. Khi đó, nếu như họ mang trong mình căn bệnh thế kỷ, thì con đường hoàn lương và mơ ước về một cuộc đời mới gần như sẽ đóng lại vĩnh viễn. Cũng là người phụ nữ, lại mang trong mình căn bệnh HIV, tôi không muốn họ rơi vào bi kịch này".
Chính bởi tâm nguyện đó, nên dù còn rất chật vật với cuộc sống, dù vẫn phải quần quật làm việc đồng áng để đảm bảo cuộc sống tối thiểu của mình, chị vẫn nhiệt tình và lăn xả với nghề nghiệp, hi vọng mình có thể đóng góp một điều gì đó tốt đẹp cho cuộc sống.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài viết liên quan

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...